Mùa Xuân của Chó Độc Thân – Mùa xuân của chó độc thân

Thu Xích Tây đã ra đi.

Cái chết của cô đến vào đúng “Ngày Độc Thân” – một ngày mà dường như mọi thứ xung quanh đều nhấn chìm trong sự cô đơn. Như mọi khi, cô trở về căn hộ nhỏ của mình vào lúc 11 giờ đêm, mua một thanh chocolate ở cửa hàng tiện lợi với hy vọng xua tan cảm giác đói và trống trải. Nhưng đêm nay, mọi thứ đã thay đổi mãi mãi.

Khi đồng hồ điểm 12 giờ, ngồi trên chiếc sofa quen thuộc, một cơn đau quặn lên trong ngực khiến Thu Xích Tây hoảng hốt. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: “Phải chăng cuộc đời mình sẽ kết thúc tại đây?”

Và đúng như dự cảm, khi mở mắt ra lần nữa, mọi thứ đã khác. Cô không còn cảm nhận được cơ thể mình nữa. Thay vào đó, Thu Xích Tây thấy mình trôi nổi giữa dòng người đông đúc. Cô cúi đầu nhìn xuống và nhận ra mình không còn là người nữa. Một cảm giác tĩnh lặng lạ thường xâm chiếm, không một chút hoảng loạn, không một chút đau đớn. Cô chỉ đơn giản chấp nhận thực tại: mình đã trở thành một hồn ma.

Review truyện Mùa xuân của chó độc thân chương đầu

Các nhân vật trong truyện tiên hiền thư viện

Trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu rọi trên cao, nhưng tay Thu Xích Tây không bị cháy bỏng như trong những câu chuyện huyền thoại về ma quỷ. Chỉ có điều, người đi đường cứ vô tình đi xuyên qua cô, như nhắc nhở rằng cô không còn thuộc về thế giới này.

Lướt qua từng người một, không ai để ý đến sự hiện diện của cô, Thu Xích Tây mơ hồ tự hỏi: “Liệu có ai phát hiện ra xác mình không? Có lẽ khi thi thể bốc mùi lên, sẽ có người tới tìm?”

Những suy nghĩ đó len lỏi vào tâm trí Thu Xích Tây một cách hờ hững, như thể cô đang nói về một ai đó xa lạ chứ không phải chính bản thân mình. Sự thờ ơ ấy kéo dài cho đến khi cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – Ninh Cảnh Trần.

Ninh Cảnh Trần, người đàn ông với đôi mắt trong veo và nụ cười ấm áp, từng là học sinh cùng trường cấp ba với cô. Sau này, cả hai còn học chung một trường đại học. Tuy nhiên, họ chưa bao giờ thân thiết. Anh chỉ là bạn của bạn cùng bàn cũ của cô, nhưng hình ảnh anh vẫn khắc sâu trong tâm trí cô như một hình mẫu hoàn hảo, người mà cô không bao giờ có thể chạm tới.

Nhìn thấy anh trong bộ dáng tiều tụy, đôi mắt hồng lên vì mất ngủ, Thu Xích Tây không khỏi cảm thấy chút gì đó xót xa. Cô theo dõi anh bước vào cửa hàng hoa, chọn một bó hoa trắng và rời đi. Thu Xích Tây lặng lẽ bay theo, tự hỏi không biết anh đang đi đâu với bó hoa ấy.

Khi Ninh Cảnh Trần bước vào xe, anh ngồi lặng người, bó hoa đặt ngay ngắn trên ghế phụ. Ánh mắt anh nhìn về phía trước, như đang lạc trong một dòng suy nghĩ sâu thẳm. Thu Xích Tây ngồi bên cạnh, nhìn đôi vai gầy gò của anh khẽ rung lên, như muốn bật khóc nhưng lại kìm nén.

“Anh…” Cô khẽ gọi, nhưng biết rõ rằng anh không thể nghe thấy. Một nỗi buồn kỳ lạ dâng lên trong lòng cô, mặc dù cô biết rằng cả hai chưa bao giờ thực sự gần gũi. Nhưng tại sao nỗi buồn này lại không thể xua tan?

Ninh Cảnh Trần rốt cuộc cũng khởi động xe, lái đến một nơi mà Thu Xích Tây không ngờ tới: khu nghĩa trang nổi tiếng nhất thành phố S. Anh dừng xe, lấy bó hoa và bước vào trong. Thu Xích Tây bay theo anh, mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Ai là người mà anh đang đến thăm?

Bước chân Ninh Cảnh Trần dừng lại trước một ngôi mộ mới tinh. Trên bia mộ là một bức ảnh mà khi nhìn thấy, Thu Xích Tây đã không thể giữ bình tĩnh được nữa. Đó là ảnh của chính cô – Thu Xích Tây.

Lúc này, thực tại đã hoàn toàn đổ ập xuống. Thu Xích Tây chính thức nhận ra mình đã chết. Cô nhìn Ninh Cảnh Trần đặt bó hoa trước mộ, đôi vai anh run rẩy, đôi mắt đỏ hoe đầy đau khổ. Có lẽ, trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng dù hai người không thực sự thân thiết, nhưng cái chết của cô đã chạm tới anh.

Khi đang chìm trong cảm xúc phức tạp, một giọng nói sắc lạnh vang lên. Đó là Thư Ca, thanh mai trúc mã của Ninh Cảnh Trần. Cô ấy kéo anh đứng dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu khi nhìn vào bức ảnh trên bia mộ. Sự xuất hiện của Thư Ca như phá vỡ sự tĩnh lặng kỳ lạ của không gian nghĩa trang. Thu Xích Tây không thể nghe thấy những gì họ nói, nhưng cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong bầu không khí.

Review truyện Mùa xuân của chó độc thân chương đầu

Thư Ca với sự kiêu hãnh

Thư Ca, với dáng người bốc lửa và sự tự tin kiêu hãnh, rõ ràng không hề đồng cảm với Ninh Cảnh Trần. Điều này khiến Thu Xích Tây cảm thấy bất mãn. Cô thậm chí còn cảm thấy thương hại cho Ninh Cảnh Trần khi phải ở cạnh một người không hiểu anh như Thư Ca.

Cô nhìn thấy Thư Ca cố gắng an ủi Ninh Cảnh Trần, nhưng dường như mọi lời nói của cô ấy chỉ khiến anh thêm đau khổ. Thu Xích Tây không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng này, nhưng lại không thể rời mắt khỏi họ. Có lẽ, cô đang chờ đợi một điều gì đó, một lời giải thích, hoặc chỉ đơn giản là một cảm xúc thực sự từ Thư Ca. Nhưng tất cả những gì cô thấy là sự trống rỗng và giả tạo.

Trong khoảnh khắc đó, Thu Xích Tây nhận ra một điều: dù cô đã chết, nhưng những ký ức và cảm xúc vẫn còn đọng lại. Và dù thế nào đi nữa, cô vẫn không thể hoàn toàn rời xa thế giới này, ít nhất là cho đến khi cô hiểu rõ mọi chuyện.

Mùa xuân của một người độc thân dường như đã kết thúc, nhưng mùa xuân của một hồn ma, của một linh hồn cô đơn lại vừa mới bắt đầu.

Truyện vẫn còn nhiều bất ngờ phía trước, hãy tiếp tục theo dõi để khám phá những diễn biến tiếp theo của Mùa Xuân của Chó Độc Thân.

Review truyện Mùa xuân của chó độc thân chương đầu

Tổng hợp các nhân vật trong truyện mùa xuân của chó độc thân

Lời kết

Câu chuyện này của tiên hiền thư viện, nhắc nhở chúng ta rằng dù trong cuộc sống hay sau khi mất đi, những cảm xúc và ký ức đều có sức mạnh gắn kết chúng ta với những người chúng ta yêu thương. Mùa Xuân của Chó Độc Thân là hành trình tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống, ngay cả khi tất cả dường như đã kết thúc.